[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Mạnh Bà ta... cũng có. Chỉ là ta đã tự mình quên đi chuyện xưa, quên không còn chút gì.
  • u đó cũng là số kiếp… đời này có những chuyện thật sự không thể quên được, cũng không thể nhớ được, đó gọi là "vùng cấm".
  • Ta từng muốn tìm lại kí ức, nhưng đến một ngày ngẫm lại, liệu có đáng hay không?
  • Ta nhìn đến chỗ Mạnh Diệp và các vong hồn. Uống xong chén canh, ánh mắt các vong hồn trở nên trong suốt không chút vẩn đục, sáng ngời như hài đồng vừa sinh ra. Hẳn là thần trí bọn họ bắt đầu trở nên mờ mịt, đã quên thân nhân, quên bằng hữu, quên cuộc đời vừa qua, cuối cùng quên cả bản thân là ai.
  • Ta bất chợt nhớ đến nữ tử mấy hôm trước đến đây làm loạn, cũng không rõ hiện tại nàng ta thế nào, thế nên nhân lúc Mạnh Diệp vẫn còn đang bận rộn thay ta, chợt nảy ra ý nghĩ dùng gương võng mặc để xem thử tình hình nàng ta.
  • ***
  • Nguyễn Tịnh Giai - nhân viên tập đoàn Flowers, là một nhà tạo mùi hương, cô có một khứu giác cực kỳ nhạy bên, mùi hương khi qua mũi cô đều trở thành những âm thanh linh động giúp cô dễ dàng phân biệt.
  • Từ nhỏ, cô đã được sinh ra trong gia đình trung lưu. Cha mẹ cô đều là công nhân, đồng lương ít ỏi, dù vậy hai người vô cùng yêu thương nhau. Gia đình ba người họ dìu dắt nhau sống qua ngày. Vì vậy, ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã ý thức bản thân mình phải phấn đấu trở thành một phiên bản đặc biệt nhất, thành công nhất.
  • Cô được nhận vào tập đoàn lớn làm việc, tưởng rằng từ đây mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cô không ngờ đây mới chính là khởi nguồn cho bi kịch. Cha cô trong lúc làm việc đã gặp tai nạn, sống cuộc sống thực vật. Hằng ngày, cô và mẹ phải thay phiên nhau vừa làm việc lại vừa chăm sóc cho cha cô, cuộc sống cực kì vất vả. Cô làm việc liên tục không ngừng nghỉ, số tiền chỉ hơn tiền viện phí một ít. Mẹ cô vì lao lực quá độ, cũng đột ngột trở bệnh. Cả gia đình giờ đây chỉ còn mình cô gánh vác.
  • Hôm qua là ngày xét thi đua để thăng chức, ai ai cũng đinh ninh rằng chức vụ trưởng phòng lần này cô sẽ đảm nhiệm, vì xét về mọi mặt, cô là viên ngọc sáng nhất, muốn tài năng có tài năng, muốn siêng năng có siêng năng. Nhưng cô đã thua Cô thua người phụ nữ đang manh nha những tin đồn không hay cùng phó tổng giám đốc. Đến cuối cùng, cô cũng biết, hóa ra cuộc sống này không phải lúc nào cũng công bằng với mọi người. Không thể thăng chức, vậy gia đình cô phải lo liệu thế nào đây?
  • Tịnh Giai rất xinh đẹp, nét đẹp của cô rất sắc sảo, nhờ nó mà cô đã ghi điểm để được vào công ty này, nhưng cũng nhờ nó mà bây giờ cô đã mất chức vụ này. Tại sao ư? Lần trước Phó tổng cũng có ý với cô, làm đủ mọi kiểu để cô chú ý, nhưng cô lại thẳng thừng từ chối anh ta. Nói cô không hiểu chuyện cũng đúng, nhưng cô thật sự không ngờ anh ta mang tình cảm cá nhân vào công việc này.
  • Uất ức, mệt mỏi, đau đớn... Tất cả những trạng thái cảm xúc của cô đều xoay quanh một chữ “tiền”, cô ghét nó, nhưng cô lại cần nó vì cha, vì mẹ cô.
  • Cũng không biết bằng cách nào đó, cô đã ra khỏi nơi chứa đầy sự bất công đó, cô cứ đi, cứ lang thang, đi mãi, đi mãi. Hôm nay cô tuyệt vọng rồi, cô cũng chịu đủ mệt mỏi rồi! Đôi chân nhỏ bé rảo bước quanh khắp cung đường, cô như một bông hoa lê trắng bị vùi dập trong tuyết, xinh đẹp diễm lệ nhưng lại chịu phải ấm ức. Những cố gắng của cô trong suốt hai mươi mấy năm qua dường như vô nghĩa cả. Chiếc áo mỏng trên người cô không thể giúp cô cắn bớt gió bấc thổi qua. Ngoài trời, gió lạnh thấu xương. Ngoài trời, có một cô gái vẫn cố chấp bước đi. Cái lạnh của trời đất cũng không thể so được với cải lạnh đang hiện diện trong lòng cô ngay lúc này!
  • Cô như kẻ say lang thang nhưng chẳng một ai để ý đến cô, cô biết sườn núi luôn luôn là chỗ đông đúc nhất, cô bắt buộc phải đi đến đỉnh núi để nhìn thấy. Nhưng dốc núi này gắt quá, cô cảm thấy rất khó đi, cô không thể cứ tiếp tục vừa đi vừa nhấc những hòn đã cố tình cản đường này.
  • Gần giữa đêm, cô đi đến một ngôi miếu, hình như là thờ Nam Tào Bắc Đẩu. Đôi chân cô không kiềm chế được, lại kéo cô vào trong đấy. Nơi đây là một ngôi miếu, rõ ràng là có người canh gác vì nơi đây trong vô cùng sạch sẽ, lại có hương khói đầy đủ nhưng thầy giữ miếu đâu rồi? Thôi vậy, cô không đủ sức để quan tâm thêm một vấn đề nữa! Không có ai cũng tốt, xem như là nơi để cô có thể yếu đuối đi.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Ngài là Phán Quan đúng không? Con nghe nói hai ngài giữ sổ sinh tử. Vậy ngải nói xem, tại sao trời lại bất công với con thế này chứ? Ông trời không cho con điều kiện, con cũng đã cố gắng hết sức mình để tự tạo điều kiện cho mình, không cho con được đủ đầy thì con cũng cố gắng để được một việc làm tốt. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại ép con vào đường cũng chứ?"
  • Nước mắt Tịnh Giai rơi đầy trên mặt nức nở không nói nên lời.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    "Tại sao... Con đã làm gì sai mà lại trừng phạt con thế này chứ? Nếu như muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình con thôi, xin ngài đừng trừng phạt cha mẹ con, họ khổ cực đủ rồi. Một mình Nguyễn Tịnh Giai này nhận hết. Nếu con có sai thì con sẽ bù đắp lại, bù đắp luôn cả phần của cha mẹ con. Con xin người!"
  • Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, không biết cô có nhìn nhầm không nhưng cô thấy hai luồng sáng được phát ra từ hai pho tượng thạch cao. Cô thấy họ bước xuống. Có thấy... Rồi có thấy gì nữa nhỉ? Cô thấy buồn ngủ, càng giống như có một thứ gì đó khiến cô trở nên mất đi tâm trí của một người bình thường.
  • Cô cảm giác có một lực nào đó rất mạnh đẩy cô vào một chiếc hố đen. Cả người cô hoảng loạn. Bên tai còn vang vọng đến câu nói:
  • “Bởi vì nhân quả thường đến muộn mà người đời thường có tính coi thường, tưởng như nó không hề tồn tại, chỉ là lý thuyết nhiễu nhương, thản nhiên làm điều trái luân thường đạo lý. Nếu muốn biết kiếp sau ra sao, hãy nhìn về kiếp trước, báo ứng thường đến muộn nhưng tuyệt nhiên không được xem thường…"
  • ***
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Đau đầu quá... Ta đang ở đâu vậy?"
  • Tịnh Giai mơ mơ mảng mảng mở mắt nhìn xung quanh, đầu nàng như vừa có búa bổ vào đầu, thật sự rất đau.
  • Tuy đầu óc nàng có chút mơ hồ nhưng nàng vẫn nhận thức được, từ chỗ nàng nằm có thể nghe tiếng suối róc rách, tiếng sáo vi vu, thi thoảng còn nghe tiếng chim hót. Ở nơi đây, khắp nơi đều tràn ngập hương sen, thanh mát và trong lành, thật sự rất dễ chịu.
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Chẳng lẽ ta đang ở một khu du lịch sinh thái nào hay sao?"
  • Tịnh Giai lẩm bẩm mơ hồ, vừa nói vừa cố gắng điều tiết mắt để nhìn rõ xung quanh.
  • Nô tì
    Nô tì
    “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi... Người đâu, mau gọi thái y vào đây!"
  • Một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc như người thời xưa, ngũ quan tương đối thanh tú, giọng nói phát ra cũng dịu dàng, thỏ thẻ.
  • Trong căn phòng phảng phất mùi đàn hương, nàng nhìn thấy có khoảng 5-6 cô nương đang tất bật xung quanh, vừa nhìn thấy nàng tỉnh dậy, ai ai cũng mừng rỡ như bắt được vàng. Nàng đưa mắt đảo quanh một vòng, nơi đây... Sao lạ quá! Cả căn phòng đều được dựng gỗ quý xung quanh, chủ nhân ngôi nhà đã xây dựng theo kiến trúc cổ, từng vật dụng cũng là loại quý hiếm. Ở đăng kia chẳng phải là chiếc bình hôm qua mà sếp nàng vừa đầu giả với con số khiến người ta hoa mắt chóng mặt hay sao? Vậy chẳng lẽ đây là dinh thự của sếp nàng?
  • Nô tì
    Nô tì
    “Tiểu thư, người còn đau lắm không... Tất cả cũng tại nô tì không tốt, không xem chừng người kĩ lưỡng."
  • Vừa nói, tiểu cô nương vừa khóc lóc thảm thiết đầy tự trách.
  • Nhưng khoan...
  • Nguyễn Tịnh Giai
    Nguyễn Tịnh Giai
    “Người gọi ta là gì?"
  • Tịnh Giai nhìn về phía nàng ấy, lẽ nào năng nghe nhầm.
  • Nô tì
    Nô tì
    “Tiểu thư... Nô tì gọi người là tiểu thư, người là chủ nhân của nô tì mà... Lẽ nào người không nhớ hay sao?"
  • Nghe đến đây, đôi mắt nàng đã đầm lệ, lần này nàng khó mà bảo toàn mạng sống được nữa rồi, tính khi tiểu thư trước đây thể nào, ai ai mà không biết chứ! Lần trước Xuân Thiên - tì nữ thận cận của nàng vì vô ý làm rách bộ y phục mà nàng yêu quý đã bị nàng lối ra đảng 40 trượng, bỏ đói suốt tuần liền, suýt nữa là không qua khỏi. Lần này, Minh Ngọc cô thật sự rất khó để yên ổn mà sống rồi.
  • Hôm kia là lễ hội Hoa Đăng, tiểu thư cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm, một mực dẫn theo Minh Ngọc ra khỏi phủ. Thượng Kinh xa hoa tráng lệ làm say lòng biết bao người, huống hồ tiểu thư nhà này cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi tròn, cô cũng mang niềm thích thù kì lạ đối với thế giới bên ngoài.
  • Lễ hội Hoa Đăng là lễ hội mỗi năm một lần được tổ chức vào ngày rằm tháng bảy, theo tục lệ của bá tánh ở Thượng Kinh, sau khi làm lễ tế thiên địa, mỗi người sẽ ghi ước nguyện và thả hoa đăng xuống sông Thương Hằng - con sông huyết mạch của Thiên Triều, theo đó, ước nguyên sẽ được gửi đến đáng thần linh để họ có thể nhìn thấy và phù hộ cho dân chúng.
  • Tiểu thư là tam cô nương nhà Thừa Tướng - Nhất phẩm công thần của Triều đình nên được quản giáo rất nghiêm ngặt. Vào ngày nàng ra đời cũng là ngày lão gia lập được công lớn khiến Hoàng đế hết sức né trọng mà ban thưởng hậu hĩnh, cũng xem như là đứng ở vị trí “dưới một người mà trên vạn người". Chính vì lẽ đó mà từ nhỏ tiểu thư đã được lão gia hết mực yêu chiều. Khắp Thượng Kinh này, ai ai mà không biết đến danh tiếng của Tam tiểu thư Diệp Lam Song phủ Thừa Tướng, không chỉ vì nàng là con gái của Nhất phẩm công thần mà còn vì nàng là một tài nữ với nhan sắc "trăm ngư lạc nhan”, thật sự là tài sắc vẹn toàn, nghìn năm có một.
  • Chỉ có duy nhất một vấn đề là tâm khi của vị tiểu thư nhà họ Diệp này có phần trái ngược với nhan sắc, cứ hề ai làm gì không vừa ý nàng thi đều khó lòng mà yên ổn sống. Có lẽ do nàng từ nhỏ đã là viên trân châu quý của Thừa Tướng mà tỉnh tình có phần chua ngoa, đanh đá. Vì vậy, dù nàng được người dân diễn tả là có vẻ đẹp bàn bàn nhập họa*, lại là kim chỉ ngọc diệp thì cũng không có ai dám đến gần nàng, chứ đừng nói đến việc dám làm bằng hữu cùng Diệp Lam Song.
  • *Bàn bàn nhập họa: ý chỉ người con gái có vẻ đẹp như tranh vẽ.
  • Nhận được đèn hoa đăng từ tay Minh Ngọc, nàng vô cùng thích thú, chẳng may trong lúc quá chú ý vào chiếc đèn, nàng đã ngã xuống sông Thương Hằng. Nhưng cũng không đúng lắm, vào lúc ấy, cơ thể nàng đột nhiên mất đi trọng tâm, dưỡng như có một sức mạnh vô hình kéo nàng xuống sống. Nhằm mắt lại, nàng nghe tiếng gió thổi bên tai, tiếng người từ trên bờ vọng tới, tiếng của Minh Ngọc đang gào thét dữ dội và còn cả tiếng từ trong cõi mơ vọng đến.
  • "Diệp Lam Song, cũng đến lúc ngươi cần chuộc lại lỗi lầm rồi…"
  • Lão gia sau khi biết chuyện liên nổi giận lôi đình, cho người phạt Minh Ngọc hai mươi đạo bản đến suýt mất mạng, nếu không nhờ Nhị tiểu thư đỡ lời thì có lẽ giờ đây nàng đã hóa thành tro bụi.
  • Thừa Tướng cũng đã lập tức tìm rất nhiều danh y nổi tiếng để cứu nàng, nhưng dù là bao nhiêu người đến, bắt mạch xong cũng sợ sệt mà lắc đầu, tất cả đều chỉ để lại một câu nói:
  • Đại phu
    Đại phu
    “Kinh xin đại nhân tha tội, lão phu cũng đã cố gắng hết sức mình nhưng trong người tiểu thư mang hàn khí quá nặng, ta cũng không biết vì sao mạch tượng của tiểu thư rất hỗn loạn, từ trước đến giờ, ta cũng đã cứu chữa cho rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp thế này của Tam tiểu thư."
  • Những người này đều là do Diệp lão gia xin Hoàng thượng đặc cách cho, đều là thái y của Thái y viện, y thuật cao minh lỗi lạc...
  • Vậy mà cũng hết cách.
14
Chương 19